Tôi lại nghĩ đến cái chết của mình.
Không phải vì tôi không muốn sống nữa, mà tôi không muốn sống như thế này nữa. Tôi muốn cuộc đời này chết đi, mãi mãi vô danh, còn tôi sẽ hồi sinh và sống theo cách khác.
Tôi nhớ đến ba mẹ tôi lúc họ còn trẻ, thời họ mới bống bế tôi trên tay, không biết họ đã hình dung như thế nào về cuộc sống hiện giờ. Khoa học phát triển thật nhanh so với một đời người, phải không? À, có cái nhanh, có cái thì chậm, có cái hình như vẫn vậy. Hình như đó mới là luật lệ của cuộc sống, rằng mỗi thứ có thời gian phát triển khác nhau.
Thời điểm chết đi của tôi đã đến. Không phải vì tôi không muốn sống nữa. À ừ, lúc nãy tôi đã bảo rồi đấy. Mà là tôi không muốn sống như thế này nữa. Tôi nhìn thấy một cô gái và những bản vẽ của cô ta, tôi tự hỏi vì sao mình cứ mãi ghen tị với người khác, tại sao mình cứ mãi nghĩ mình không quan trọng? Chỉ có cách tìm đến cái chết của chính mình, tôi mới có thể giải đáp mình quan trọng ở chỗ nào?
Nhức đầu quá, có phải không? Hôm qua tôi đã uống cà phê tầm giờ này.
Không có gì quan trọng cả, đến cả tâm tư còn bị đánh cắp, như là tâm tư từ hư vô. Nghĩa là tôi không tồn tại trong lương tâm kẻ cắp ấy.
Không quan trọng nữa rồi, tôi phải giết chết mình. Bằng cách nào? Cái gì sẽ phải chết trước tiên? Có một dòng thác lấp lánh như tráng bạc. Tôi thấy bóng mình nhỏ bé và xấu xí. Không, tôi thấy hình hài mình nhỏ bé và xấu xí. Định nghĩa xem. Tôi nghĩ mình cao lớn và bề thế hơn. Như một ngọn cỏ mọc ở bờ kè đung đưa dưới mùa hè chói chang. Một ngọn cỏ trong một đám cỏ um tùm che hết lối đi giữa hai căn nhà. Dưới đường. Kêu lạo xạo dưới bước chân người. Dưới cánh tay. Dưới bánh xe đạp. Tôi hình dung tôi với mắt mũi miệng không tả tơi như thế này. Tại sao? Tôi đã tự hứa chỉ suy nghĩ những mây hồng và ngọn gió. Tôi đã hứa đôi mắt mình chỉ nhìn ra ánh sáng dù cho lập loè. Những thứ xấu xa? Những thứ như thế nào là xấu xa? Có lẽ những cơn gió cũng… Cái gì sẽ ra đi trước? Tôi nhớ một cảnh mặt trời lặn trên đường quốc lộ chúng tôi phóng xe máy từ Đà Lạt về. Ký ức cần ra đi trước tiên. Và một cảnh trăng mọc phía trước mặt to và sáng trưng kỳ lạ như trong Final Fantasy. Đằng sau rặng mây óng ánh. Có nên không? Nên giữ lại làm bài học! Ừ, một buổi chiều mắc mưa. Từng giọt thấm qua lớp thảm dày trên đầu. Những tấm khiên chắc chắn. Bảo vệ khỏi cái gì? Không còn hiện tại thì có nên bên nhau? Không thể! Nặng nề thêm, thôi hãy bỏ xuống. Cũng đúng… Mà khoan, ký ức? Bộ giáp này, nó dính vào da thịt mất rồi. Không được, dù thế nào cũng phải gỡ ra thôi! Nhưng đau đớn lắm. Sẽ lành lại thôi, sau khi chết đi, nhớ không, chết đi rồi, sẽ tái sinh với da thịt mới. Phải cắt đứt từng miếng ư? Những con đường, những khuôn mặt, nước mưa, sấm chớp, mây mù, khói thuốc, bánh xe, hơi thở, trái táo, bài hát, bàn tay, màn đêm, ly nước, gia đình, buổi sáng? Đúng vậy, phải đào tận gốc, đến tận nơi đau đớn nhất, phải đào và xới lên từng sợi rễ còn bám lại. Không… Bước chân lên một bước đi nào, và ngẩng lên nhìn mặt trăng đi, rồi thấy con đường chứ? Có, sáng lờ mờ, hai bên tối đen, không nhìn rõ là nhà hay là ụ đất… nhưng con đường thì sáng. Đúng vậy. Tôi muốn vào một ngôi nhà đang thắp sáng đèn kia, tôi cảm thấy cô đơn dưới ánh trăng lạnh lẽo. Đợi một chút. Vẫn đang cắt bỏ bộ giáp cơ mà? Ừ nhỉ, tôi không còn thấy đau đớn nhiều nữa. Tôi đã đến gần cái chết chưa? Tôi sợ hãi.
Im lặng nào.
Tôi nghe thấy tiếng gì đó mạnh mẽ
và vội vã
. Hãy đi tiếp đi, và lắng nghe thêm.
Tôi nghe tiếng gió lùa vào thân cây, lọc cọc. Mùa xuân chưa tới. Cơn gió khô hanh, da mặt tôi đông cứng lại.
Tiếng bước chân tôi đạp lên đất, sỏi đá nhảy ra tứ tung, lách cách.
Có tiếng bộ giáp là da thịt tôi rơi rụng dưới chân, thình thịch.
Tôi còn trái tim không nhỉ? Chỉ có tôi trên con đường này. Cũng không ai nhìn thấy tôi. Có lẽ tôi gần cái chết hơn rồi phải không?
.