Trung tâm Trụ sở có một ngọn thác. K. đảm bảo đó là thác thật, không phải ảo giác, và những cảnh quan khác ở đây đều là thật. Ghềnh đá đen sì lởm chởm bên ngoài cửa kính, con suối thượng nguồn, cơn mưa rào và cả thời tiết biến động theo mùa bên trong Trụ sở là kiến tạo vật lý và là hiện tượng có thật mô phỏng từ tự nhiên. “Chỉ trừ con người thôi, nhớ nhé. Nhiệm vụ của cô là chỉ điểm bọn không phải người. Và tìm ra nhân-vật-đó.” Ngọn thác hùng vĩ cao đến nỗi không nhìn thấy được đỉnh, nhưng nếu không có trọng lực Trái Đất thì cũng không hình thành được. Nước đổ tung bọt trắng xoá, và ánh nắng chiếu vào lấp lánh bừng sáng, nhìn từ xa là một sợi chỉ bạc thanh thoát, óng ánh lung linh, còn khi đến gần thì dữ dội mãnh liệt và có vẻ huyền ảo sương khói. Tiếng nước đổ ầm ầm vang dội bốn bề, khi Lou nhắm mắt bước lại gần thì nghe được trong tiếng trầm có tiếng bổng, đó là tiếng nước rơi cuộn vào nhau, nối gót nhau.
Ôm tài liệu về lại phòng, Lou đứng sững phát hiện phòng mình thực sự bừa bãi, đúng y như mẹ từng nói, một “bãi chiến trường”. Tóc rơi khắp nơi trên sàn, chăn ngủ dậy không sửa soạn lại, trên bàn làm việc bút viết các loại nằm ngổn ngang, túi tài liệu từ tuần trước lấy về vẫn để dưới sàn chưa dọn. Bàn nước cũng thế, tất cả ly tách, ấm nước, hộp trà đều bày ra đến nỗi không còn chỗ nào để đặt thêm một ly nước. K. nói Trụ sở muốn cô xem đời sống ở đây là phần nối dài của cuộc sống cũ một cách tự nhiên nên đã bố trí nội thất gần như tương đương căn phòng cũ – một căn phòng không có cửa sổ nhưng cửa ra vào bằng kính lại rộng gấp bốn lần Lou và cao đụng trần. Bàn làm việc kê ở cuối phòng, là chỗ tối và riêng tư nhất, còn cái giường thấp tè và to như cái phản thì đặt ngay giữa phòng, bàn nước sát tường cùng phía với đầu giường, còn lại chung quanh là hai ba cái ghế không cùng loại, sách góc nào cũng có, và mấy chậu cây đứng xếp hàng sau lớp cửa ra vào giống như một hàng bình phong hay là cái “giậu mồng tơi” vậy. “Rồi sau khi chạy nhảy được thì cô đem thêm một bãi rác về cái phòng quái đản này”, K. cứ cằn nhằn mãi, còn Lou tự thấy mình cứ như thế từ nhỏ rồi nhỉ? Bản thân cô không thể nhìn ra chỗ mình ở lộn xộn và ngổn ngang bừa bãi đến mức nào. Bây giờ nghĩ lại, thì Lou chỉ thấy nếu vẫn còn đường để đi thì không phiền gì cả những thứ còn linh tinh lại. Mẹ thì luôn nhắc nhở phàn nàn, mấy chị ở chung với Lou hồi nhỏ cũng vậy, nhưng chỉ có Joseph giải thích bản chất của cô là như vậy, là người không thể khó chịu với sự tung toé đồ đạc trong phòng, vì Lou bận sống trong đầu mình, và còn gợi ý mọi người xung quanh nếu muốn một căn phòng gọn gàng hơn thì nên chú ý nhắc nhở cô ấy dọn dẹp. Lou cảm thấy dễ chịu khi Joseph từ tốn như vậy.
“Có nhiều loại thế giới, thế giới trong quyển “Rare Earth” và thế giới trong quyển “Connectome”, còn có thế giới trong quyển “The Sympathizer” nữa. Thế giới trong trí tưởng tượng của tôi. Không thể tóm gọn sở thích đọc sách thành một câu nói để đời là xong được. Vì sao có thể dễ dàng hiểu được động cơ của một người chỉ bằng một dòng chữ?”
“Nhân đây tôi cũng muốn nhắc nhở cậu, đừng gò ép mình vào khuôn khổ như một cái xác ve sầu.”
“Gò ép cái gì?”
“Thì tất cả mọi thứ liên quan đến cậu.”
“Thế giới. Thế giớ có nghĩa là gì? Cậu có nghĩ tất cả là một sự sao chép?”
“Đang muốn nói gì vậy?”
“Sao chép, lặp lại, phóng to, thu nhỏ.”
“Cậu đang nói cái gì vậy?”
“Không biết nữa. Chỉ có thể nghĩ mà không giải thích được. Trước sinh nhật một tuần, trước khi tôi vào đây đấy, có một tối khuya tôi đã thèm một ngụm nước ngòn ngọt cay cay trong miệng, thế là tôi nghĩ đến việc thay đồ, ra khỏi nhà và bắt xe buýt đến cửa hàng rượu rồi chọn lấy chai tôi thích để về tận hưởng nó. Nhưng tôi nghĩ về việc này 5 lần mỗi ngày, 5 ngày một tuần, và một ngày thì tôi thấy chán không muốn ra đường, ngày thì tóc tôi quá dơ vì chưa đến lịch gội đầu, ngày thì nghĩ đến chuyện tiết kiệm tiền nên thôi, còn ngày thì chán cái mùi nhức đầu trên xe buýt nên đành ở nhà nốt. Đến sinh nhật tôi vẫn chưa mua được rượu cơ mà, cậu tin nổi không?”
Lou ngừng một chút nhìn ra phía bàn làm việc để xác nhận việc Joseph đã từ từ hạ ánh sáng trong phòng để chuẩn bị cho cô đi ngủ.
“Như thế thì không thể gọi là thèm muốn gì cả nhỉ? Tôi thấy “động lực” với tôi không có ý nghĩa gì cả. Mấy tháng mùa đông lúc tuyết còn rơi dày, tôi cũng lên cơn thèm rượu như thế này và đã đội tuyết lúc 5 giờ chiều, đi mua về một chai và cuối cùng chỉ uống một nửa, còn nửa còn lại trút vào nồi hầm sườn bò.”
Có một mùi thuốc lá trộn vanilla âm ấm toả ra khẽ khàng làm Lou đột nhiên vừa yên lòng vừa phấn chấn.
“Hay đơn giản cậu cứ bảo K. giao cho tôi một nhiệm vụ nào đó đi? Tôi cảm thấy chai rượu ngày lội tuyết đó chẳng ngon chút nào. Dung dịch không làm cho vòm họng tôi nặng hơn, lú lẫn hơn, hay tỉnh táo hơn gì cả. Vị ngọt nhàn nhạt, vị cay tàm tạm. Do vị giác của tôi lãnh cảm hay trí tưởng tượng của tôi “nhiều màu sắc” hơn cả? Dù sao thì không ai xẻ trí tưởng tượng ra mà ăn nhỉ? Tôi ước gì…”
“Ước gì?”
“Không có gì, lại một điều ước mâu thuẫn và vô lý mà thôi. Tôi sẽ tiếp tục xem xét nó vô lý chỗ nào.”
“Cậu cứ suy nghĩ mãi sẽ qua giấc mất. Ngủ đi.”
Mưa đập vào cửa lộp độp làm Lou tỉnh giấc. Trụ sở biệt lập nên không có tiếng bánh xe xoèn xoẹt lướt trên mặt đường sũng nước.
“Hôm qua cậu mơ gì đấy?”
“Một cảnh đoàn tụ, nhưng tôi quên rồi nên sẽ chỉ ghi ngắn gọn như thế vào báo cáo.”
“Sau khi thể dục và ăn trưa xong, hôm nay cậu phải đến cuộc họp lúc 2 giờ chiều, bắt buộc tham dự.”
“Không muốn đi chút nào.”
“Trụ Sở có ba Đội trưởng mới, hai trong số đó đã tra cứu cậu từ 7 ngày trước.”
Lou nhập xong báo cáo rồi và vẫn ngồi xếp bằng trên giường, trùm chăn phủ kín vai và chân, giương mắt nhìn thất thần ra màu xám đục ngoài lớp kính cửa. “Sau một cơn mưa tháng Sáu bất chợt, nếu tôi đang lái xe ngoài đường sẽ thấy mặt đường ướt đẫm sáng lấp lánh như mặt biển giữa trưa mùa hè. Nếu là tháng Mười Hai thì tôi sẽ ở trong nhà ngắm mưa xối ào ào trắng đục che hết tầm nhìn như sương ngoài cửa sổ. Còn nếu là một buổi tối vui vẻ bất kể ngày tháng, tôi sẽ ngồi quây quần với anh em ở ngoài hiên nhìn giọt mưa rớt tí tách từ mái nhà xuống vũng nước trước mặt, bắn vào giày và gấu quần tôi, bắn lên cả cái mặt ghế đẩu đang để mấy ly cà phê sữa chỉ còn đá và cái gạt tàn đầy mẩu thuốc ướt nhẹp.” Khi nhớ về những kỷ niệm như vậy, Lou cảm thấy như bị một tấn đá đè lên lồng ngực, còn máu thì xộc lên mạnh đến nỗi có thể cảm nhận được áp lực ở dưới làn môi, tê rần. “Bây giờ cậu nắm giữ nhiều thông tin thực tế về tôi nhất nhỉ? Thói quen, cân nặng, biểu đồ sinh học, sở thích, ký ức?”
“Cậu biết tôi là một bộ não thông minh nhân tạo, trung thực và không có sai sót. Tôi không từ chối cung cấp dữ liệu cho người được Trụ sở uỷ quyền truy cập.”
Tiếng gió, giống tiếng sóng đập ngoài biển, từng cơn, ào ạt, bên dưới có tiếng lào xào, như là miết xuống mặt đất, bên trên có tiếng ầm ầm, xông xáo, có chừng lưu lại dấu vết tan hoang. Lou rũ chăn ra, đứng xuống giường, xỏ chân vào dép rồi dùng ngón tay trỏ để nhấn nút đun nước sôi kêu “cạch”. Sáng nay trà hay cà phê?
“Đi họp buổi chiều nên cậu pha trà đem theo đi.”
Người ta đã nâng cấp Joseph đến mức đọc được suy nghĩ chưa nhỉ? Nếu được thì Trụ sở đã không tìm cách lưu trữ giấc mơ của con người? Nhà khoa học ở đây nghĩ họ là đấng sáng thế à? Có thể hô mưa, gọi gió, chống lại sự xâm nhập của virus, sáng tạo Suối nguồn trong một không gian kín bưng như thế này? Tối hôm qua Joseph vẫn phải theo dõi nhịp tim và thân nhiệt của Lou trong suốt giấc ngủ để đảm bảo an toàn. Sau khi thức dậy, Lou đã báo cáo tiến độ của việc tìm kiếm, nhưng tất cả các ghi chép đó đều là về giấc mơ của cô, và làm thế nào mà Trụ sở lại chỉ đạo Lou tìm một người quan trọng bằng cách nhìn vào giấc mơ của mình?